Tôi 38 tuổi, lấy chồng cách đây 5 năm. Chúng tôi có một cậu con trai 4 tuổi. Có lẽ tôi là trường hợp ít thấy trong xã hội này: Một mình tôi còng lưng nuôi chồng khỏe nhưng lười.
Tôi làm công ăn lương nhà nước, thu nhập không cao. Để có đủ tiền trang trải sinh hoạt, chi phí nuôi con và các khoản phát sinh, tối đến tôi lại phải làm thêm. Chồng tôi thì ngược lại. Anh ấy hơn 40 tuổi, có bằng đại học nhưng gần 10 năm nay không có việc làm nào ổn định quá 6 tháng.
![Ảnh minh họa/ Nguồn internet 6-4669.jpg]()
Ảnh minh họa/ Nguồn internet
Tôi chán nản lắm, đã không ít lần khuyên chồng cố gắng đi tìm một việc gì đó để làm, dù không đúng chuyên môn hay thu nhập không cao, miễn là ổn định. Tôi nói với anh ấy rằng, nếu không làm được gì văn phòng thì đi chạy xe công nghệ cũng được, có tiền là được. Thế nhưng anh ấy nhất quyết không chịu, bảo rằng không làm những việc "thấp kém" như vậy.
Vậy là, ngoài những lúc xin được việc làm thời vụ, còn lại chồng tôi cứ ở nhà. Anh ấy là đàn ông khỏe mạnh, không bệnh tật gì, nhưng cả ngày chỉ ăn rồi ngủ, rảnh rỗi thì lại cầm điện thoại chơi game. Bao nhiêu việc nhà tôi đều phải làm hết. Tôi thấy có chồng cũng như không, thậm chí còn mệt mỏi hơn khi không có chồng.
Nhiều lúc nhìn chồng nằm dài trên ghế xem TV, chơi game mà tôi chỉ muốn khóc. Bạn bè, đồng nghiệp ai cũng bảo tôi dại, bảo tôi bị "lừa". Nhưng biết làm sao được, tôi kết hôn với anh ấy chỉ vì sợ ế. Lúc đó tôi đã ngoài 30, bị gia đình giục giã liên tục, lại thấy bạn bè ai cũng yên bề gia thất nên vội vàng cưới đại. Giờ thì hối hận cũng đã muộn.
Thật ra, anh ấy cũng không tệ. Anh ấy không cờ bạc, không rượu chè, cũng rất yêu thương vợ con. Chỉ là anh ấy quá lười biếng và không có ý chí phấn đấu. Vì thế mà tôi không nỡ ly hôn. Có lẽ tôi phải chấp nhận cuộc sống này đến hết đời, tự mình còng lưng gánh vác tất cả vì cái gọi là "chồng", vì cái danh "có gia đình".
Tôi chỉ mong con trai tôi lớn lên sẽ hiểu chuyện và không đi vào vết xe đổ của bố nó. Tôi sẽ cố gắng nuôi dạy con thật tốt để sau này nó có thể tự lập, không phải dựa dẫm vào ai. Dù cuộc sống hiện tại đầy áp lực và mệt mỏi, tôi vẫn sẽ cố gắng vì con trai của mình.