Vù…vù…vù, những ngọn gió heo may vẫn thi nhau thổi, cái không khí se se lạnh của tiết trời mùa đông hòa lẫn vào cảnh vật, vào lòng người và hòa vào cả không gian rộng lớn ấy.
Tiếng chuông cấp cứu vang lên liên hồi trong màn đêm tĩnh mịch…
Từng cơn gió lạnh ùa vào và len lỏi trong từng thớ thịt. Đã hơn 1h30 rồi, con bé vẫn ngồi đấy, nó nhấm nháp một cốc nước mát, tay nó ôm bụng, miệng thì thào: “Em đau lắm”. Bàn tay tôi vẫn nắm chặt tay con bé:
- Cố gắng lên em! Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Thời gian càng ngày càng trôi dần về khuya, mọi vật đều được phủ lên bởi màn đêm tĩnh mịch, đêm nay thật sự rất dài.
Bất chợt, có một bóng dáng ai đó lướt qua và kèm theo đó là những tiếng ồn ào:
- Nhanh lên! Bà yếu lắm rồi.
Trước mặt tôi lúc này là một khung cảnh ồn ào, hướng mắt về phía ấy, chen qua những tiếng nói và tiếng kêu thất thanh. Tôi đã thấy bà, bà mặc bộ đồ hoa, tay ôm bụng kêu đau rên rỉ. Trong màn đêm tưởng chừng tĩnh mịch này, vẫn còn đó những số phận, những mảnh đời vẫn đang phải chống trọi trong cái ranh rới mong manh giữa sự sống và cái chết…
Sáng sớm hôm sau, không khí yên bình đến lạ, tưởng chừng như có một trận giông tố ập đến rồi qua đi không để lại một dấu tích nào. Ngoài kia, một chút ánh nắng bình minh ấm áp chiếu rọi xuống căn phòng, chút ánh nắng ban mai như sưởi ấm những con người đã đang chịu đựng những nỗi đau, như làm mờ đi những ưu tư, muộn phiền còn vương trên đôi mắt họ.
Nhìn về phía bình minh ấm áp ấy, tôi lại như thấy một bóng dáng nhỏ bé, thân thuộc.
- Đó là bà! Con bé reo lên…
Chạy nhanh ra cửa, tôi thấy bà, một gương mặt gầy gò, xanh sao, nhưng khuôn mặt vẫn toát lên sự phúc hậu lạ thường.
- Để con đỡ bà, tôi nói rồi nhẹ nhàng đỡ bà lên chiếc giường bệnh.
Ngay cả ngồi bà cũng rất khó khăn. Trên đôi tay nhỏ bé của bà là chằng chịt những vết tiêm, có những chỗ còn sưng lên đau nhức. Tôi nghẹn ngào hỏi bà:
- Bà bị bệnh đã lâu chưa?
Đôi vai hao gầy của bà run lên:
- Bà bị bệnh thận này lâu lắm rồi, một tuần bà phải đi chạy thận hai lần cháu ạ!
Chạy thận ư!vậy nếu không chạy thận thì sao hả bà? Câu hỏi ấy như không kịp suy nghĩ.
Bà nhìn chị em tôi rồi nhìn ra xa lắm, giữa một khoảng không vô định:
- Căn bệnh này đã dày vò bà lâu lắm rồi, quê bà ở Bình Thuận cơ, mà tuần nào cũng phải lên đây để đi chạy thận, bà đã bán hết đất để lấy tiền chạy chữa, nhưng chỉ sống được ngày nào thôi.Cũng tội cho ông nó!
Bất chợt, tôi nhìn lên khuôn mặt còn đang lấm tấm mồ hôi của ông. Trên gương mặt ấy, vẫn còn thể hiện rõ sự mệt mỏi của ông. Tôi thầm nhủ: chắc đêm qua ông đã không ngủ.
Bà cũng ở mảnh đất Bình Thuận ư? Cháu cũng ở Bình Thuận, chúng ta là đồng hương đấy. Mặc dù trên gương mặt mệt mỏi vì suốt đêm phải chịu đựng nỗi đau, nhưng bà vẫn nhìn tôi với một đôi mắt hiền từ, đôi mắt bà vẫn ánh lên niềm hy vọng, niềm tin vào tương lai tươi sáng. Rằng sau này bà sẽ khỏi bệnh và hưởng phúc cùng con cháu, bà vừa nói vừa kể như để quên đi nỗi đau vẫn đang âm ỉ trong bà. Lúc ấy, tôi mới chợt nhận ra, mình bây giờ là ước mơ của biết bao nhiêu người khác, được đến trường,lớn lên và trưởng thành . Lúc đó, khóe mắt tôi cay cay, ngẩng mặt nhìn lên như để che đi những dòng lệ cảm xúc.
Bà vẫn lạc quan, yêu đời trước nghịch cảnh
Hóa ra, trong cuộc sống xô bồ, hối hả chốn thành thị này, vẫn có những con người nhỏ bé với những mảnh đời bất hạnh đang chống chọi với những căn bệnh. Họ vẫn đang phải chống chọi để dành lại sự sống từ tay tử thần.
Tôi chợt nghĩ: cuộc sống này như một phép màu. Cuộc đời mỗi người giống như một bức tranh của người họa sĩ, với những nét chấm phá, người họa sĩ tạo ra những cảnh đầy màu sắc, nhưng ở đâu đó trong bức tranh ấy, vẫn có những khoảng tối, khoảng mờ nhạt, đó là những con người đang sống như bà.
Cuộc đời bà đã trải qua nhiều nỗi đau, nhưng ở mỗi câu chuyện mà bà kể, tôi thấy vượt trên cả nỗi đau ấy là niềm khát khao, niềm tin tưởng, sự khát vọng được sống, khát khao được khỏe mạnh. Bà nhìn cuộc đời qua lăng kính đầy sắc màu.
Nụ cười của niềm lạc quan ấy đã lấy đi nước mắt của biết bao người
Cuộc đời con người có nhiều cánh cửa, khi cảnh cửa này khép lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Cũng có khi cùng một cánh cửa, có người nhìn nhận cuộc sống ấy với sự mệt mỏi và buồn chán. Nhưng cùng cánh cửa ấy, có người lại nhìn nó với gam màu sáng hơn, đó là sự tin tưởng, sự kiên trì và cả niềm hy vọng. Cũng giống như bà, đứng trước nghịch cảnh, nhưng bà vẫn nhìn cuộc đời với đôi mắt ánh lên niềm hy vọng, qua lăng kính đầy lạc quan.
Những ngày sống ở cái bệnh viện này, tôi không hề thấy có ai tới lui để chăm sóc bà ngoài bóng dáng nhỏ bé của ông. Tôi thoáng nghĩ: bà không có con cái sao? Sao lại không tới chăm sóc bà? Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị dập tắt khi bà kể về gia đình: Bà có con trai, con gái, con dâu, con dể…lúc ấy, tôi à lên một tiếng, chẳng lẽ vì to toan cơm áo gạo tiền mà người ta quên đi tình mẫu tử, chẳng lẽ vì mải miết với cuộc sống mưu sinh mà người ta quên đi cái gọi là tình người sao?
Bất chợt, tim tôi như nhói đau khi nhìn bà vẫn ngồi đấy, vẫn đôi mắt nhìn cuộc đời, bà không hề trách móc những đứa con đang bận bịu với những lo toan với cuộc sống vội vã ngoài kia. Tôi càng thấy nghẹn ngào hơn khi bà vẫn cười, nhìn vào nụ cười và đôi mắt trìu mến ấy không khỏi khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Nhìn thấy bà, tôi không khỏi suy nghĩ về cuộc đời về cuộc sống ngắn ngủi, về những mảnh đời…và cả một chút niềm riêng của tôi nữa. Ánh mắt tôi nhìn ra xa, nơi phía cuối chân trời, nơi những áng mấy cứ trôi lững lờ nhưng mờ ảo lắm. Hòa cùng mây trời xa thẳm, cuộc đời con người như cũng giống như một chuyến tàu…
Trong chuyến tàu cuộc đời này, mỗi người sẽ gặp rất nhiều người khác nhau, có những con người chỉ thoáng qua ta, cũng có những con người theo ta suốt cuộc hành trình. Cũng có con người chỉ gặp một lần nhưng làm cho ta nhớ mãi.
Hình ảnh của bà luôn là những kí ức đẹp và buồn nhất
Vâng! người mà tôi dù chỉ gặp một lần trong đời nhưng hình ảnh của bà làm cho tôi không thể nào quên được. Người ta thường nói : thứ nặng nhất trên đời này là kí ức. Đúng vậy, kí ức về cuộc đời bà vẫn dư âm đâu đây, đôi khi nó lại vọng về từ một nơi nào đó xa lắm… đôi mắt ấy như muốn soi vào biển cả, làm nó nhuộm một màu tím. Một con người nhỏ bé, nhìn từ xa, ánh điện mờ mờ ảo ảo chiếu vào, phảng phất trên mái tóc và đôi mắt ấy một chút gì đó yên bình. Điều duy nhất tôi làm được là xoa bóp những vết sưng cho bà, bón cho bà từng thìa cháo, kể bà nghe những câu chuyện mà tôi đã trải qua trong cuộc đời. Một chút chân tình cùng nỗi xót xa dành cho bà, để bà có thể quên nỗi đau hiện tại, tìm được niềm vui trong cuộc sống và càng hy vọng hơn, sẽ có những người hảo tâm có thể giúp đỡ bà chữa trị, để mà tiếp tục sống tiếp, tiếp tục hy vọng, tiếp tục làm cho cuộc sống này đẹp hơn bằng nụ cười của bà.
Bà vẫn đang mỉm cười, một giọt sương long lanh đậu trên đuôi mắt bà hòa cùng hoàng hôn đang bao chùm lấy thành phố, những ngọn gió heo may vẫn đang thi nhau thổi. Ở phía trên kia của bầu trời có một thiên sứ thật sự đang mỉm cười…
Thanh Thủy